Triệu hạt mưa rơi, không hạt nào rơi nhầm chỗ. Tất cả người ta từng gặp, không một người nào là ngẫu nhiên, người đến bởi nợ đầy, người đi bởi duyên cạn, mọi thứ đều là duyên phận an bài, chúng ta trở thành vợ chồng cũng chính là vì đủ duyên.
"Lỡ Khen Một Câu, Thương Một Đời"
Bốn năm đại học trôi qua, chúng mình cứ thế đi qua đời nhau mà chẳng có nổi một lần trò chuyện. Cùng một giảng đường, cùng một lớp học, nhưng Chúng mình như hai đường thẳng song song, chẳng có lý do để giao nhau.
QV thích chọn chỗ ngồi lơ lửng giữa lớp, vừa khéo để chăm chú nghe giảng, vừa khéo dễ dàng quay sang tám chuyện với bạn bè. Còn TD, cậu ấy chỉ xí bàn đầu – kiểu người hoặc cực kỳ nghiêm túc, lạnh lùng, luôn đọc sách, luôn nhiều câu hỏi bài, tranh biện, thảo luận cùng thầy...