“Âm thanh đẹp nhất của cuộc sống là tiếng của một người nói yêu một người.”
Lần đầu tiên sau vài năm tìm lại chính mình, tìm lại dáng vẻ xinh đẹp của một cô gái đã đánh mất nhiều năm. Em vô tình nhận ra anh. Chàng trung uý chào đón em tại nhà ga năm đó, người trân trọng, chở che em sau những điều tưởng chừng không thể lành lại.
Em còn nhớ cái khoảnh khắc dịu dàng khi lần đầu trong thấy anh, còn nhớ chiếc vòng đầu tiên đeo lên tay em mà lòng anh đã không còn chút can đảm để nói, còn nhớ bó hoa đầu tiên anh tặng em, vì đó là lần đầu tiên của một người con trai đối với tình yêu bẽn lẽn của chính mình, em vẫn luôn yêu quý những điều giản đơn đó. Bây giờ em đã kết hôn với một thượng uý, nhưng dù ở vị trí nào em đã luôn biết ơn rằng người đó vẫn là Anh. Cảm ơn anh đã đến và khiến em tâm an rằng ở đâu đó trong mọi vũ trụ, luôn có 1 mảnh ghép dành riêng cho mỗi người.