Xin chào các bạn!
Cuối cùng thì… ngày ấy cũng đã tới, ngày mà 2 đứa chúng mình cùng về chung một nhà.
Nếu ai đó hỏi, cuộc tình của mình bắt đầu từ đâu? Thì câu trả lời có lẽ là kể từ thời sinh viên. Thật tâm, mình cũng không biết rõ, chính xác khi nào chúng mình yêu nhau nữa. Mọi chuyện cứ đến theo như duyên lành mà vũ trụ đã sắp đặt. Trong cuốn sách, “Hiểu Về Trái Tim”, chương “Tuỳ Duyên” thầy Minh Niệm đã viết rằng: “Nhân duyên bắt nguồn từ nguyên tắc của quy luật nhân quả. Nhân là cái đã xảy ra trước đó. Nghĩa là không bao giờ có cái duyên hoàn toàn mới lạ, mà luôn có một số duyên nhỏ trong đó đã từng gặp gỡ và kết nối với nhau rồi”.
2017 là một mốc thời gian kỷ niệm và đáng nhớ, khi mình và anh lần đầu tiên gặp nhau qua sự kiện chào tân sinh viên của trường. Hồi đó, mình là một cô gái sinh viên năm nhất. Với những nhiệt thành, mong muốn được cống hiến sức trẻ, tích lũy kinh nghiệm cho bản thân và mở rộng các mối quan hệ, mình đã tham gia trong hầu hết các sự kiện của khoa Ngoại Ngữ và nhà trường. Còn anh, anh là chàng sinh viên năm thứ 3, đa tài, có khả năng chơi đàn ghi ta, organ, đánh trống, thổi sáo, làm ảo thuật, và dẫn chương trình MC. Trong mắt mình, anh khi ấy, đúng chuẩn là một người đàn anh đa tài, giỏi giang và có thể hỏi han được nhiều thứ trong học tập đây. Cảm xúc của mình khi ấy với anh dừng ở sự ngưỡng mộ hơn là rung động. Và rồi cứ thế, thời gian thấm thoắt thoi đưa, qua nhiều cuộc gặp gỡ trong các sự kiện của trường, và những lần nhắn tin hỏi han qua lại, đến một ngày 27/11/2017, chợt nhiên, anh gửi cho mình một chiếc video anh và anh bạn thân của anh cover bài hát “Tình Thôi Xót Xa”, và nói với mình rằng: “em hãy đăng video này lên FB nhé, nhưng mà nhớ để chế độ chỉ mình tôi thôi nha!” Lúc đấy, mình cũng hơi băn khoăn, hơi thắc mắc, không biết anh ta có ý gì không? Hông lẽ đây là video tỏ tình ư? Chắc là không phải đâu, chắc gì anh đã gửi video này cho một mình mình chứ! Thế rồi, mình vẫn nghe theo anh và đăng video lên FB.
Trăm triệu hạt mưa rơi, không hạt nào rơi nhầm chỗ. Tất cả người ta từng gặp, không một người nào là ngẫu nhiên, người đến bởi nợ đầy, người đi bởi duyên cạn, mọi thứ đều là duyên phận an bài, chúng ta trở thành vợ chồng cũng chính là vì đủ duyên
Nhưng rồi sau đó mình và anh bị cuốn theo những bộn bề của cuộc sống, những cuộc nói chuyện giữa mình và anh thưa dần hơn. Những suy nghĩ, băn khoăn của mình cũng cứ thế cất vào trong ký ức. Mối quan hệ của chúng mình vẫn chỉ đơn thuần và trong sáng là 2 người bạn!
Đến 2021, mình chính thức tốt nghiệp và ra trường. Mình và anh gặp lại! Những câu chuyện về học tập ngày xưa giờ được chuyển sang chủ đề về công việc, lối sống, và những chuyến đi! Mình gặp anh nhiều hơn, tâm sự cùng với anh nhiều hơn, và anh cũng bên cạnh mình nhiều hơn, và rồi chúng mình yêu nhau từ lúc nào mà không hay! Mặc dù anh là một người đa tài, có khiếu nghệ thuật, nhưng anh không phải là một người lãng mạn thường thể hiện tình yêu bằng ngôn từ. Anh thể hiện tình yêu với mình bằng những lần ngồi lắng nghe mình tâm sự, an ủi mình mỗi khi mình buồn, dỗ dành mình những lúc mình bướng nhất, quấy nhất. Trong thời gian đến gần 4 năm yêu, chúng mình thực sự đã gặp không ít thử thách. Có lẽ thử thách lớn nhất của chúng mình là 1 năm yêu xa vừa qua, khi cả 2 cùng quyết tâm mong muốn cố gắng tập trung cho sự nghiệp vì mình còn quá trẻ! 1 năm trôi qua, mình ở UK, còn anh ở Việt Nam. Không biết bao nhiêu lần mình buồn, tổn thương, và khóc vì nhớ anh! Trước khi đi anh đã viết cho mình một bài viết thật dài, một bài viết mà mình luôn mở ra xem lại mỗi lúc mình yếu lòng, buồn bã nhất!
Ở một nơi thật xa, với những áp lực của cuộc sống nơi đất khách quê người. Không ít lần mình cảm thấy bị tủi thân, vì khoảng cách, vì thiếu vắng sự quan tâm từ anh. Mình còn nhớ như in cái khoảnh khắc mình và anh cãi nhau to, suýt chút nữa chia tay! Cả thế giới với mình như sụp đổ. Tại thành phố Leeds, trên con đường khu công viên gần thư viện của trường, mình vừa đi vừa khóc, khóc vì tổn thương, khóc vì nhớ anh, khóc vì thật sự mình còn yêu anh rất nhiều và không muốn chia tay với anh. Khi ấy, mình đang bước vào kỳ thi, thực sự mình đã rất rất căng thẳng. Mình ngồi trong thư viện, vừa viết bài, vừa lấy tay lau hai hàng nước mắt, cố gắng giữ cho bản thân bình tĩnh nhất có thể. Cảm ơn anh khi đó đã không bỏ cuộc, đã tìm mọi cách để liên lạc với em qua chị Quý, qua mẹ, qua chuyển khoản ngân hàng, và qua tin nhắn ở trên TikTok! Cảm ơn anh rất nhiều vì đã yêu em!
Hành trình yêu của chúng mình thật gian nan, và có lẽ cuộc sống hôn nhân sau này của chúng mình sẽ còn nhiều chông gai hơn nữa! Nhưng khó khăn dù có như thế nào, mình cùng đều nắm tay nhau và vượt qua anh nhé!
Cảm ơn anh vì đã yêu em!
Cảm ơn anh vì đã luôn bao dung, bảo vệ em!
Cảm ơn anh vì đã không ngừng cố gắng phấn đấu vì em vì tương lai, hạnh phúc của chúng mình!
Em yêu anh nhiều chàng trai của em!
Chúc chúng mình trăm năm hạnh phúc!